Friday, October 16, 2015

Bực tùm lum

Gần đây toàn chuyện bực mình nhỉ, hình như có mùa hay sao á, liên tù tì à.

Chuyện gia đình, bạn bè, tiền bạc, tai nạn...
Mấy chuyện ngoài ý muốn thì cũng đành, nhưng cũng có những chuyện chính do bản thân mình gây ra. Đôi khi cảm thấy do mình hoang tưởng, hoặc đặt hy vọng quá nhiều vào chuyện gì đó, hoặc là lúc nào cũng mong muốn sự hoàn mỹ, để rồi khi không được như ý thì hụt hẫng...

Chắc phải, sống đơn giản hơn, bớt si nghĩ hơn. Nhỉ?

Ta nói cái gì bực mình thì phải nói ra, nhưng có những cái không nói ra được.
Có con nhỏ bạn thân ơi là thân, mà giờ như người không quen, thậm chí mình unfollow face của nó luôn. Cũng chả hiểu nguyên nhân là do đâu, chỉ thấy mỗi ngày xa cách, và chỉ khi thấy cách nó chơi với bạn mới thì mới vỡ lẻ... chợt nghĩ có lần nó nói rằng muốn phát triển thì nên chơi với những người hơn mình...thế nên nó chọn chơi với bạn nước ngoài, người giàu có (giàu từ trong trứng)...nói ra không phải ganh tỵ mà buồn vì mất đi một tình bạn chỉ vì mình không giàu như bạn mình nghĩ.
Thế thì chúc bạn vui và may mắn nhé.

Lại nói về bạn, cũng ko biết có phải bạn hay không chỉ thấy nhóc này sống tình cảm, tính tình ok mỗi cái hay chửi bậy, tuy nhiên nó tốt tính, biết quan tâm người khác, và chơi được. Cũng thân thiết tuy mới biết được vài tháng, nhưng nó cũng nằm trong list những người thân thiết của mình. Rồi cũng chả hiểu vì lý do gì, lại lơ mình. Mình làm gì sai nhỉ ? Ghét những cảm giác đại khái như là tự nhiên hôm nay vui vẻ, mai tự nhiên bơ mặt mình ra, thì biết làm sao giờ, bơ lại thôi :). Chứ giờ làm được gì, hết duyên thì thôi.

Lại thêm chuyện té xe, hic, sợ lắm, sợ cái cảm giác té xe sao một số lần té xe, cảm giác thấy bơ vơ giữa phố phường. Chạy cùng thằng nhóc em xỉn, sợ nó máng trúng ai té, ai ngờ nó máng trúng mình và mình té. Cũng may không sao, cám ơn trời đất, lúc đó chả biết gì cả, chị biết sợ, cũng thầm cám ơn nhưng người xung quanh dựng xe lên dùm mình, và cám ơn lí nhí rồi lên xe chạy, vừa chạy vừa khóc hu hu, tủi thân gì đâu.
Càng già càng yếu bóng vía, trước còn đua xe ầm ầm, giờ thì bị tí là sợ. Hic đúng là tuổi già.

Mà túm lại là mong cho cái thời gian xui xẻo này nó qua đi, qua đi.
Hên quá, nhờ té xe bị đau, nên chồng chở cho đi làm. Trong cái rủi cũng có cái may ^^

Saturday, August 29, 2015

Ngẫm....

Hôm nay rảnh cộng thêm đau bao tử quá không đi đâu được nên nằm nhà lục lọi ký ức.
Chợt nhớ ra blog này.
Cũng đã khá lâu rồi nhỉ, giờ đọc lại mới thấy, hồi xưa mình rảnh thiệt ^^
Cái gì cũng viết, cái gì cũng lôi ra nói...đúng thật là trẻ trâu.

Nhưng ngẫm lại, thấy cũng hay, cũng có cái gì đó gọi là lưu giữ lại hồi ức.
Facebook bây giờ thì rộng rãi quá, nhiều khí share cái gì đó lên cũng không tiện.
Muốn nói xấu ai đó cũng không tiện. Nên chắc quay lại với mi. Nhé!

Nhân tiện, đang ngồi xem lại hình xưa, có nhóc kia bảo "Chị trẻ ngược hay sao í"
"Xưa nhìn như U50" (giờ trong mắt nó mình là U40). Khổ, có được đứa em dễ thương ghớm, gặp ai là nó quảng cáo mình "Bà ấy U40 rồi đấy!!"

Bị cái tính hay quên, rất mau quên, nên từ nay chắc sẽ siêng viết để còn có cái để mà nhớ ^^.
Bắt đầu từ hôm nay vậy. Giờ phải lục lọi lại xem cách viết bài thế nào nửa, quên sạch rồi.
Học it mà dốt it thấy sợ :(.
Thôi hôm nay bấy nhiêu thôi.