Friday, July 31, 2009

Lễ Hội Tanabata ( Ngưu Lang Chức Nữ)


Ở Nhật cũng có lễ hội Ngưu Lang Chức Nữ như ở Việt Nam mình đó, đợt rùi Trâm có được tham gia, hi hi đông vui lắm ở đây người ta tổ chức lớn, nơi Trâm đến là Hiratsuka hôm đó là ngày mấy nhỉ, àh ngay 5/7, thường thì lễ hội này được tổ chức vào ngày 7/7 và có thể kéo dài trong 3 ngày, và cách tổ chức của mỗi vùng khác nhau. À mà các bạn biết câu chuyện của họ không nhỉ, thì cái đôi uyên ương đó đó.., chiện là dzày nè ( Tr cũng nghe người Nhật kể lại thui).
E hèm...chuyện rằng.
Xưa ơi là xưa, trong một ngôi làng nọ, có một đôi nam thanh nữ tú nọ, yêu nhau say đắm, không viết đến ai hết, cũng không thèm làm lụng gì cả, trong khi trai gái trong làng, ai nấy đều làm quần quật từ sáng đến chiều, ông trời thấy thế thì không đồng ý cho nên đã trừng phạt họ là tách họ ra, và đày đi xa thật xa (chắc đi chung chỗ với Ngưu Lang và Chức Nữ của Việt Nam mình á) và mỗi năm chỉ được gặp nhau một lần thui. Đó là vào dịp tháng 7 hàng năm. Câu chiện của chúng ta đến đây là hết rùi (hi hi cài này Trâm cũng nghe kể lại thôi ah nha).

Còn sau đây là những hình ảnh mà nhiếp ảnh gia Hoàng Trâm đã chộp được.

Đây là chỗ bắt đầu từ nhà ga, chưa vào tới khu vực tổ chức lễ nhưng vẫn được trang trí rất hoành tráng, để ý kỹ bạn sẽ thấy một người cầm cái bảng nhỏ nhỏ đó, đó là trửơng đoàn mình, vì sơ lạc nhau nên phải làm như thế, và mặc dù đã làm như thế nhưng vẫn lạc, hi hi.

Đây là cổng vào khu vực lễ hội, bạn có thấy hai thanh tre cao đó hok, đó được xem như là chiếc cầu để nối họ lại với nhau. Từ đây đi vào trong sẽ đựơc treo những chiếc đèn kéo quân to ơi là to, và đựơc họ trang trí rất tỉ mỉ

Cái người mà xinh đẹp nhất trong đây là Trâm á, he he. À còn việc quan trọng này nữa, vào ngày này họ sẽ có tập tục là viết những, điều ước, mong muốn của mình, nhất là trong tình yêu, và sau đó treo lên cây tre nó sẽ thành hiện thực hi hi, ở lễ hội mà Trâm tham gia, thi giá cho một tờ giấy ghi điều ước là 150 yên khoảng 25 nghìn VN, Trâm hok có ghi hok phải tiếc tiền mà là như vầy, mình là người việt, ghi tiếng việt thì sợ mấy Vị ấy đọc không hiểu đựơc, mà viết tiếng nhật họ hiểu đã đành nhưng lúc đó Trâm về VN mất òi, nên thôi hi hi.





q
Còn đây là bàn viết điều ước đấy, thấy em bé dễ thương hok, nói tiếp luôn thường vào dịp lễ hội này người Nhật họ sẽ mặc "Yugata" để đi chơi lễ, nam cũng có thể mặc bình thường, Trâm có thấy nhưng cặp nam nữ mặc "Yugata" và nắm tay nhau đi, nhìn rất hay, tiếc là Trâm không chụp hình kịp, Trâm thích chụp hình con nít nên co chụp được vài tấm.






Dễ thương hen, hi hi. Tiếp theo sẽ là những hình ảnh về những chiếc đèn lồng, được trang trí rất khéo léo, và tỉ mỉ.



Cái hình ở trên này đó là họ xếp những con hạt giấy rùi kết lại với nhau đó nha, làm bằng tay hết và rất đẹp. Mình rất thích cái vụ này của Nhật vì nó có liên quan đến origami muh.
Và còn rất nhiều cái nữa mình muốn nói, nhưng đến giờ lười òi, cho nên nói một tẹo nữa thôi, đó là cảm nhận của mình về người Nhật, phải nói tính tự giác của họ rất cao, và họ biết giữ gìn vệ sinh rất tốt, các bạn thử nghĩ xem, với số lượng người đi lễ đông như vầy


Nhưng hầu như đường phố rất sạch sẽ, dưới đây là hình Trâm chụp con đường này lúc sắp đến giờ đi diễu hành, và rất ư la sạch sẽ, Trâm cảm thấy rất ngưỡng mộ đức tính này của họ, có lẽ chúng ta cũng nên suy nghĩ về điều này một chút nhỉ.


Sạch sẽ đúng hok, thiệt 100% đóa. Thôi Trâm đi ngủ đây, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha.

Monday, July 27, 2009

Nếu Bỗng Ta Chán Nhau

Hi hi xin tự thú trước bình minh la bài này đi copy từ blog của bạn Thư, vì thấy nó hay hay, và đã từng giống chuyện của mình, nhưng có điều khúc cuối hok cóa giống.

“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.

Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.

Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.

Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.

***
Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.

Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!

Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.


***

Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.

22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.”

Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.

Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…

Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?”

Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.

Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”

Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…”

Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.

Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!”

Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.

“Em ơi,

Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.

Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?

Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!

Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!”

Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.

Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”

Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”


Nếu Bỗng

Saturday, July 25, 2009

Sáng chủ nhật buồn cùng Magique Boulevard


Sang nay thức dậy lúc 8g (tức 6g VN í) nhưng vẫn còn cảm thấy buồn ngủ quá đi mất, thế là nằm lăn lộn, xong đến 10g quyết định bật dậy. Ôi chao ơi bụng đói cồn cào, hic chạy xuống bếp lục lọi, hi hi may quá còn cháo, ôi sao mà ngon quá, thế là làm một tô (hic bên này hok có bán đồ ăn sáng như bên mình đâu).
E hèm ăn no rùi, uống ly nước trái cây cái, xong lên net thui, hi hi gặp bé Duyên. Hôm nay sinh nhật nhỏ ne. Chúc mừng sinh nhật nha bạn hiền, hic hic trưa nay bạn Quỳnh với Duyên đi xem phim nè, bạn Trâm hok được đi. Sau đó nghe nhạc, hum nay thích nghe nhạc Pháp (mặc dù hok co biết tiếng Pháp nhưng vẫn thích, giai điệu mượt mà sâu lắng) thế la down một loạt về nghe. Trong đó có bài nì mình thích nhất



Nghe hay hen, nghe ma buồn chết, lời bài hát này Tram hok co post vì lời dịch ra tiếng việt không được hay lắm, hi hi chỉ có đoạn comment nhỏ copy được trong blog của bạn Thư thui (xém chút la ngày xưa mình thành bà con với Thư rùi hi hi)

"Hoàn cảnh của bài hát này là nói về một cô gái làm việc trong một rạp hát có tên là "Magic Boulevard". Vì lý do đó mà cô ấy xem đi xem lại hàng trăm lần cùng một bộ phim. Với chiếc đèn pin của mình cô ấy dẫn đường chỉ chỗ ngồi cho khách, thường là những cặp tình nhân phá hỏng bộ phim bằng cách nhắm mắt lại (chẳng biết để làm gì nhưng ai cũng hiểu họ làm gì :)). Cũng vì lý do đó mà bạn có thể hiểu vì sao cô ấy sống trong bóng tối (rạp chiếu phim mấy khi đèn bật sáng). Cô gái với chiếc đèn pin dẫn đường đó trớ trêu thay lại muốn trở nên xinh đẹp để làm diễn viên, thỉnh thoảng rạp vắng trong một buổi chiếu thế là cô ấy trở thành Ingrid (hình như là một diễn viên nổi tiếng của Ấn Độ)"


Thế là ngồi nghe cả buổi sáng, những khi tâm trạng không vui, là mình thích nghe một bản nhạc trữ tình như thế. Cảm giác rất nhẹ nhàng, nếu đang ở VN thì có lẻ tối nay phóng xe đi quán Guirta Mộc rùi. Nhưng tiếc quá....

Dạo này không biết sao hay chán đời quá, có nhiều cái bực mình, mình đến lẩn quẩn mất, muốn có một người chịu ngồi nghe những lời tâm sự va chia sẽ ..., những bực dọc của mình, nhưng hok có ai hết, ai cũng có việc riêng của họ, mà mình muốn nói ra để mình nhẹ đi, chỉ cần có thể nói ra mình sẽ trở lại bình thường, vui tươi, nhí nhảnh, xinh đẹp đáng yêu. Hu hu ước gì...

........

Thôi kệ, mình phải tập tự chịu đựng, cuộc sống còn nhiều khó khăn mà, mình còn phải đương đầu với nhiều thứ. Cố lên.
Chắc chiều nay lấy xe đạp đảo vòng vòng quá, bữa trước thấy có cái chùa kia cũng được, chiều nay đi chụp hình. hi hi

Wednesday, July 22, 2009

Buon qua ah




Hic sao hom nay thay buon vo han, bao nhieu chuyen de suy nghi, lam gi cung khong nen, nau an thi nem qua tay, cham nuoc thi do tran ra ngoai, nguoi thi dau lung, dau bao tu nua chu, sao bao nhieu thu ap den mot luc. Hom nay duoc giao cong viec rui, chac do buon hon, hok biet co lam duoc hok nhung it nhat chac cung se cam thay thoi gian qua nhanh hon. May hom nay ngoi lam, ma cu dom dong ho, lau thiet lau moi dom mot lan vay ma cung chi co 10 phut, eo oi lau qua di.

Sang nay troi mua, lanh, ma khong co ao mua, nen phai mang du di lam, hi hi co ai thay canh vua chay xe dap vua cam du hok, Tram do, nhin ngau hok, mem bi te may lan. Den chieu, len cong ty viet bao cao, doc xong anh Makino het hon, chay lai thong bao day la dieu cam ki o nhat, con Tram thi hai mat tron xoe, co biet gi dau ne, ma thay may em hoc sinh Nhat cung giong vay ma...hi hi the la them mot bat ngo.

Hic hom nay sao xui qua di, dau bao tu, dau lung, hu hu thiet la toi nghiep minh qua. Nho nha qua hic hic, muon di ve.

Tuesday, July 21, 2009

Japan va nhung tam su !

The la da ve Gunma duoc mot tuan, tuy khong noi tieng nhu Yokohama, nhung co ve minh thay o day tot hon, ve day duoc nau an, tha ho nau mon Viet Nam, an ngon oi la ngon. Ngay nao cung the, sang 6g day, boi com, sua soan thay do, xong den 8g la len xe Jitensa di lam, hihis chieu 6g ve de nha, lai nau com. Cuoc song that binh lang, dung tren ban cong cua ktx Mistuba nhin xuong, buoi chieu that yen a, yen a den minh cam thay co don, van khung canh nha cua, vuon cay, nhung sao thieu han tieng con nguoi, thieu han tieng cuoi tre tho, khong nhu Viet Nam minh cu he chieu ve, la cac ngo pho ai day ap tieng tre tho, thanh thieu nien. The day, mot cuoc song rat binh lang, khien mot nguoi da sau nhu toi lai thoang suy nghi, va cam thay buon, mot cuoc song hien dai de lam chi, de rui con nguoi khong ai biet mat ai. Hic hic sao ma nho Viet Nam be nho cua minh ghe.

Buoc sang Nhat voi toi khong chi la niem vui, ma con co nhung noi buon, buon ve nhung chuyen tinh cam, toi chon no nhu mot thu thach, co the noi thoi gian o Nhat cua toi khong thieu nhung noi buon, cung vi tinh cam thoi, toi da lo so, lo so lai tiep tuc mat mat mot dieu gi do, lo so den muc toi khong nhan ra minh. Toi thang thot khi cam thay, tai sao minh lai thay doi den nhu vay, cau tra loi la toi so doi dien voi noi buon, co don, dau long. Nhung...co le toi se phai tap song voi no thoi, vi chi co nhu the toi moi tro lai voi chinh minh, vui tuoi, khong muon phien, khong cam thay minh nhu mot con nguoi thua thai.

Co le doc den day moi nguoi kho hieu lam, nhung noi cu the hona, thi Tram khong biet phai noi the nao, neu co ai do hieu tam su cua Tram thi hay comment nhe, Tram rat can cac ban, khi buon, cac ban luon la nhung nguoi dong vien minh. Tram cung la mot con nguoi, cung co nhung luc ich ky, nhung luc kho chiu, nhung luc nong gian, chu Tram khong phai la mot nguoi thanh thien, khong the luc nao cung nhu mot ong but. The nhung nguoi ta co ve muon Tram nhu the, "Em khong giong voi trong anh suy nghi " day la cau noi khien Tram buon nhieu day, tai sao suy nghi ra moi con nguoi Tram khac de yeu, sao lai khong yeu con nguoi that day, nguoi ta noi vay chac cung co nghia la da cam thay hoi han..hay gi do. Tram da thay rat buon cam thay mot khoang cach xa voi voi, Tram khong muon nguoi ta yeu minh mot cach ao tuong, theu det ra minh de yeu, Tram cam thay chan nan, buc minh.

Nhung Tram se van la chinh TRam, se khong thay doi giong trong cai suy nghi ma nguoi ta da theu det ve minh, T muon ai do yeu minh la yeu chinh con nguoi that cua minh.

Het, toi gio di lam rui (dung co het hon, ben Nhat hon Viet Nam minh 2 tieng). Bi bi cac ban nha.

Thursday, July 16, 2009

Nihon ký sự !


Qua đây hơn cả tháng rùi giờ mới có thời gian ngồi viết bài, hic hic hok phải vì bận công việc mà vì bận đi chơi, một tháng rưỡi đầu bạn toàn la học và chơi thôi, học tiếng nhật từ thứ 2 đến thứ 6, thứ 7, CN phải đi chơi nữa. Mệt gần chết luôn vậy đó.
Thui bạn bắt đầu kể đây đầu tiên bạn ở trung tam AOTS cua Yokohama. Hic ở đây sướng lắm, sáng ngủ dậy xuống ăn sáng, ăn xong đi học, học xong an trưa, an trưa xong nghỉ một tẹo, xong đi học tiếp, học xong lai ăn hi hi (ah phòng thi cũng giống khách sạn vậy, ngày nào cũng có người dọn dẹp, mình hok phải lam gi hết giống như thiên đường ) hi hi. Đến thứ 7, CN nghỉ thì tranh thủ tót lên xe điện đi chơi. Vui lém



Nó đó, nơi bạn cư ngụ hơn 1 tháng rưỡi đâù đó, vì bạn qua vào mùa hè nên cũng hok có gì đặc biệt, hok co sakura mà cũng hok có momiji hu hu, àh có mỗi hoa ajisai thôi, hoa này nó giống hoa cẩm tú cầu bên mình đó các bạn


Người đẹp và hoa

oai hoa này có nhiều hình dáng khác nhau, giống như phong lan vậy đó



giống cẩm tú cầu hen


Thì đại khái là như vậy đi hen, bên này bạn cũng chưa đi nhiều lăm, nhưng để bạn kể đôi chut hen, phương tiên di chuyển chính của người Nhật có thể cho la xe điện muôn đi bất cứ đâu chỉ cần lên xe điện la có thề, người nhật thì có người nhiệt tình ghê lắm, hỏi đường một cái la có khi dẫn đến tận nơi luôn đó chứ. Thức ăn nhật thì do bạn không thích nên thôi không nói đến, còn bánh kẹo thì ngon vô cùng. Thèm thèm. Còn về nước uống hả, thì có lẻ đi ngoài đường máy bán nước tự động có khi còn nhiều hơn người nữa đó chứ, vấn đề này người Nhật cũng đang quan tâm đến, vì nếu như vậy thi hầu như mọi người không giao tiếp với nhau ma chỉ qua máy móc ma thôi.

Hic thôi bạn đi tắm đây, bữa khác kể tiếp hen. bi bi mọi người nhen.

Monday, July 6, 2009

Dọn nhà mới

Hic hic, thế là thủ tục dọn qua nhà mới đã tạm ổn, ban đầu thì còn hơi đơn sơ, mong các bạn thông cảm hen, từ từ sẽ sắm sữa khang trang hơn muh.
Sao thắc mắc chứ gì, thắc mắc tại sao bạn Trâm dễ thương xinh đẹp lại chọn nickname la zo chứ giề, câu trả lời rằng là thì bạn T mê nứơc hoa kinh khủng khiếp, nhất la kenzo đó (hic mỗi lần nói đến cái sở thích này thì thế nào cũng bị mắng mỏ, đã hok có tiền mà còn...nứơc hoa với lại nước bông)...Kệ tui hen.
Hi hi lâu lâu nói nhảm chơi vậy thôi, chứ rất vui1 đựơc chào đón các bạn tại nhà mới này. Đọc bài và comment thẳng thắn cho T hen (nhớ ghi lại số điện thoại hoặc số nhà hen, để T đến "cảm ơn" nếu comment "hay" hen (: ).